Đóng QC

Kỹ sư tự truyện

Phần 67
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Đêm, lại tỉnh giấc, như một thói quen của việc tối uống rượu nhiều thì giấc ngủ hay đứt quãng, chắc là vì ngủ sâu quá, khoa học có bảo nếu thực sự ngủ sâu giấc thì chỉ cần ngủ vài ba tiếng 1 ngày là đủ. Quay sang không thấy Luật đâu, đèn nhà vệ sinh sáng, chắc Luật đi vệ sinh. Bỗng lại nghe tiếng gõ cửa cộc cộc, tiếng xì xào nói chuyện ở đâu nghe không rõ, tao vùng dậy lại phòng vệ sinh gọi Luật ơi, không thấy trả lời, gọi thêm tiếng nữa, vẫn im lặng.


Tao đẩy cửa nhà vệ sinh, cửa không đóng, cánh cửa bung ra, thấy cái kéo đặt trên bồn cầu, có vệt máu đỏ, tao giật mình. Quay lại bật điện cho sáng, điện vừa bật lên, 1 cơn gió thổi ào đẩy cánh cửa chính ra, tiếng kẹt kẹt của bản lề gỉ sét nghe rõ mồn một. Tao gọi lớn tiếng 1 chút Luật ơi, bỗng điện vụt tắt, không gian tối đen như mực…

Tiếng xì xào cũng im bặt theo ánh điện. Tao mò về giường sờ điện thoại, bấm màn hình, đúng 12h, vậy tao cũng mới ngủ được 2 tiếng chứ mấy. Iphone có đèn flash, tao rọi đèn đi ra cửa, tâm lý lúc này chỉ hơi hoang mang chứ không nghĩ đến chuyện xấu gì. Tao gọi to tiếng Luật ơi, không nghe trả lời, nhìn xuống tầng dưới thấy lấp loáng đôi chút ánh sáng.

Tao đi bộ xuống, trong đầu nghĩ đm sợ đéo gì, trong nhà mà, Xuống tầng phòng thư ký, tao lại vừa gõ cửa vừa gọi nhỏ, cũng không có tiếng trả lời, chắc bọn này đang ngủ say. Đm đéo biết Luật đi đâu, tao lại lên phòng rồi gọi điện thoại, nghe đổ chuông chỉ 1 2 hồi rồi thôi, bấm máy bận, tao gọi lại thì thấy bấm bận luôn.

Lúc này tao hơi e ngại, hay là trộm, mà nếu là trộm luật phát hiện thì cũng phải kêu to tiếng lên chứ. Điện thoại báo pin yếu dưới 10%. Tao đi ra sân phơi, nhìn xuống dưới thấy đèn đường cũng tắt, vậy chắc là mất điện cả khu. Lại đôi làn gió thổi vù vù, móc áo chạm vào nhau leng keng, hơi rùng mình 1 cái, tao đi vào. Đm con hâm này đi đâu không biết, khóa cổng khóa cửa thì nó có đủ cả nhưng đi đâu cũng phải báo 1 tiếng chứ.

Tao lại gọi điện thoại, lần này thì Luật nghe máy, tao hỏi gấp em đi đâu thế, Luật thì thào bảo em sợ quá, em không biết đang ở đâu, xung quanh tối đen, tao bảo có chuyện gì, em đi đâu thế thì Luật tắt máy, tao gọi lại, máy lại báo bận. ĐM, giờ thì sốt ruột thật rồi, tao tìm số chị gái Luật định gọi rồi lại thôi, đêm hôm thế này chưa biết tình hình thế nào tự nhiên báo Luật mất tích thì vô duyên quá.

Lăn tăn 1 hồi tao lại soi vào nhà vệ sinh, cầm kéo kiểm tra thì thấy còn cả vết máu. Tao nghĩ hay Luật phát hiện ra mình làm gì không phải nên giận quá mất khôn, cũng không đúng vì gần đây tao có làm gì quá đáng đâu nhỉ. Tao tắt đèn flash, tự xem lại tin nhắn, ảnh chụp, fb các thứ, có nhắn tin với gái gú nhưng chỉ các tin nhắn bình thường, mỗi 1 điểm đáng chú ý là vụ trêu mỹ nhân vào đi phượt cùng chơi kiểu chó.

Nhưng nếu đọc thì biết ngay là đùa thôi. Pin cạn, còn 2%. Tao đi xuống tầng 1 rồi lại đi lên tầng 2, loanh quanh luẩn quẩn. Vào giường nằm thở dài thì bỗng thấy tiếng anh ơi rất nhỏ, nghe thoang thoảng không rõ xa hay gần, tao lắng tai nghe thì lại không còn nghe tiếng nữa. Mẹ nó. Tao lại tủ với đèn pin, sáng yếu ớt, hôm trước hết pin đã lôi ra cắn rồi, chắc cũng sắp cạn, tao vừa bước ra cửa thì thấy bóng người ở chỗ gần cửa phòng thư ký, không phải 1 mà là mấy bóng, chưa kịp nhìn rõ thì đèn pin tắt lẹm, tao quát lên 1 tiếng ai đấy, không nghe tiếng gì nữa, tao quay lại phòng đóng chốt cửa, đm nhỡ trộm thì sao, trộm mà to gan thế này phải đề phòng. 1 lúc trấn tĩnh, vớ điện thoại bật màn hình soi ánh sáng mờ mờ, không dám bật đèn sợ hết pin, lại nghe tiếng gõ cửa khô khốc cộc cộc…

Lần này thì cảm nhận rõ là tiếng gõ cửa phòng tao, tao dè chừng bước ra hỏi ai đấy, vẫn là im lặng, lại có tiếng gõ cộc cộc tiếp, tao bảo địt mẹ mày gõ gì. Bên ngoài có tiếng như kiểu bật cười, tao bảo tiếp mày gõ nữa đi, tao vớ cái chổi, cảm giác cái chổi này không gây được sát thương nhưng cũng có cái cầm trong tay thì tự tin hơn. Tao cầm nắm cửa, kéo chốt rồi nép cạnh cửa, mở mạnh cửa ra, tao vẫn đứng ở cạnh cửa, nghe tiếng òa phát nhưng tao đéo giật mình.

Đm, tiếng cười hihi, tiếng nói tưởng anh thế nào. Là thư ký, với du lịch, 2 đứa hua hua cái màn hình điện thoại, cũng có thêm tí ánh sáng. Có điện, đèn sáng trưng, tao nhìn 2 đứa mặc đồ ngủ, mỏng manh vãi lồn, thề rằng tao còn nhìn thấy núm em du lịch nhọn nhọn qua áo. Tao thở dài, đm các em hết trò à, thư ký bảo hihi, xem anh bản lĩnh thế nào.

Tao hỏi Luật đâu, thư ký vẻ mặt tỉnh bơ kêu sao anh hỏi em, anh chị hú hí chán lại hỏi đâu là thế nào. Tao dò xét khuôn mặt, không có vẻ là đang đùa, tao bảo anh dậy thì thấy cửa mở, không thấy Luật đâu. Bọn em thức sao nãy anh gọi không thưa, thư ký nhíu mày bảo lúc em cũng nghe tiếng lạch cạch mở cổng, hay chị ấy về rồi. Tao vào cắm sạc điện thoại, vừa cắm vừa gọi, thấy báo thuê bao không liên lạc được. Tao quay ra bảo 2 đứa rảnh háng à, suýt nữa thì anh cho cái chổi. Tao với bao thuốc định ra ngoài hút, vừa ra cửa thì ú òa.

Đm, lần này giật mình, là Luật, Luật nhe răng cười, tao bực quá không kiềm chế được đưa tay phát đét cái vào mông Luật, mấy đứa kia hô hô cười. Tao nói 3 chị em rảnh háng phải không, du lịch lúc này mới ẳng lên bảo em với thư ký thì rảnh, chị Luật thì háng bận rồi, 3 đứa lại hô hô cười. 2 Ẻm kia xuống phòng, tao không hút thuốc nữa mà đi vào trong hỏi Luật chơi trò gì đấy.

Luật kể em bị, vào để cắt bớt lông cho giữ vệ sinh ai ngờ ra nhiều quá, xuống hỏi xin 2 em tầng dưới, tiện ngồi nói chuyện làm đẹp tí thì mất điện, nghĩ trêu anh tí nên rủ nhau dọa anh. Tao bảo thật vl, làm anh sợ sun hết cả cờ him. Lên giường nằm, mân mê thế đéo nào lại mò xuống, Luật kêu em đang bị mà, đm, lúc này chả kể gì nữa, lột hết, tao trèo lên ấn vào mồm luật, sẵn sàng tao cho vào, phang tóe máu, ra hết cả chiếu. Tao vừa phang vừa bảo mai giặt chiếu cho anh nhé, Luật chỉ ưm ưm ư ư…

Sáng. Tao dậy trước Luật, vươn vai hít thở 1 hồi, vào cầm điện thoại lướt fb, có tin nhắn tinh tinh của mỹ nhân. Mỹ nhân hỏi Cuối tuần rồi, anh định làm cún à anh. Tao nhắn lại vẫn nhớ à. Mỹ nhân bảo trả lời đi. Tao nhắn anh có đi phượt nhưng là đi với người yêu. Mỹ nhân kêu ok cún, từ này gặp em thì em gọi là cún nhé. Tao nhắn lại gâu gâu.

Lúc sau thì Luật dậy, thấy vội vàng đi mua bvs, tao bảo có ổn không, không thì hoãn hôm khác. Luật nhìn tao kêu anh không trách em chứ, tao cười nói không sao đâu, máy bận mà, đi cũng không tiện. Luật kêu vậy hoãn sang tuần sau anh nhé. Thế là hoãn. Đi ăn sáng xong tào lao lúc thì Luật về. Tao bật máy ngồi online, Bắc Ninh nhảy bổ vào chat kêu sao lại hoãn đi, làm em sắp lịch mãi.

Tao bảo Luật đèn đỏ, em có thay Luật được không. Bắc Ninh kêu vớ vẩn, đấy cũng là lý do à, đi phượt liên quan gì. Tao chán không thèm trả lời lại, lướt lơ 1 vòng không có gì vui, mở phim xem, hồi đấy xem đi xem lại mấy phim của châu tinh trì không chán, luyện được giọng như giọng lồng tiếng luôn. Đang xem phim thì có tin nhắn fb, mở ra xem, là mỹ nhân. Mỹ nhân hỏi tưởng đi phượt mà vẫn online thế cún.

Tao trả lời toẹt là người yêu đèn đỏ, hoãn. Mỹ nhân kêu vãi cả lý do. Cún biết chuyện gì chưa, thằng Lái bị bắt rồi. Tao hỏi sao thế, mỹ nhân kêu đánh nhau, bị nhốt từ đêm qua, có khi lại bóc lịch.

Tao bảo đánh nhau thì bóc lịch gì, chắc nộp ít tiền là ra thôi mà, mỹ nhân kêu hình như cái đứa bị nó đánh nhà có cơ, đánh xong mới biết. Tao thở dài, bọn này theo ngạch xã hội thì hỏng, dù gì nó cũng là bạn, cứu mình mấy lần. Tao thì là con tép, chả giúp được gì rồi. Tao hỏi tiếp hình như bố Giữa làm to, ới câu là được mà. Mỹ nhân lại bảo ơ cún lạc hậu thế, 2 đứa nó cãi nhau từ mặt nhau rồi, chuyện là người yêu thằng giữa không biết làm sao lên facebook chửi nhau với con giữa, con giữa bảo thằng lái dạy lại người yêu đi không thì nó cho ăn vả, thằng lái kêu tôi thách bà đấy, thế là cãi nhau, chán, cả nhóm đang thân thiết tự dưng như thế.

Tao chẹp, lâu nay rồi không chơi với bọn này, giờ mọi người đều trưởng thành, không còn thời gian như trước nữa. Tao lấy máy gọi điện cho giữa, hỏi han vài câu rồi hỏi qua chuyện thằng lái, giữa kêu huynh đừng nói làm gì, nó bị bắt là bình thường mà, kệ nó. Tao chả biết nói thế nào, bảo rảnh không qua cafe, lâu rồi không gặp, giữa kêu ok, nói thế còn được, yêu đương vào là huynh bỏ hết đám muội đệ này rồi.

Tao cố cãi câu chính mày bỏ bạn thì có nhưng nó đã tắt máy mẹ rồi. Tao nhắn tin bảo rủ con chó mỹ nhân nữa nhé, giữa nhắn sao gọi nó thế, tao bảo muội hỏi nó thì biết. Đang thay quần áo thì có điện thoại, là mỹ nhân, mỹ nhân bảo ê cún muốn gì, tuyên truyền láo gì với cái giữa thế. Tao bảo anh có nói gì đâu, mỹ nhân kêu ở yên đấy mà nộp mạng đi…

Vẫn cái quán cafe quen đã ngồi vài lần, Giữa với mỹ nhân qua, tiết trời đã không còn nắng nóng, thấy 2 đứa mặc quần jean, tao nhìn rất ưng, kiểu quần jean bó sát sạt nhìn khoe được chân dài mông căng, rất đẹp. Cũng chỉ là nói chuyện vớ vẩn linh tinh về thằng lái, giữa phàn nàn rằng nó trước kia chỉ chơi với mấy ông anh xã hội, giờ là gia nhập luôn rồi, hung hăng bố láo lắm, phải cho nó vào nếm đòn nó mới chừa.

Mỹ nhân bảo ôi xào, vào trại khéo lại càng có số, mà chắc gì phải vào, nhà nó cũng quen biết rộng, chắc nộp ít tiền là về thôi. Giữa kêu không đơn giản đâu, nhà thằng bị đánh xem ra nhất quyết không rút đơn, nếu không rút đơn thì khó mà xử êm được. Tao bảo mỗi câu bạn bè với nhau nếu giúp được thì giúp. Chấm hết. Giữa có vẻ lăn tăn 1 lúc rồi mới nói, thực ra muội cũng qua nhà hỏi bố mẹ nó rồi, nhưng bố mẹ nó kêu kệ nó, thì chả biết là bố mẹ nó kệ thật hay tự chạy. Muội cũng chả biết làm gì hơn. Tao vẫn có 1 cái uy nhất định với Giữa, có lẽ vào vừa do tình huynh muội là vừa do tình dục, sự ràng buộc gắn bó nhau hơn bình thường.

Chỉ có con mỹ nhân là tao không là cái thá gì thật, Mỹ nhân bắt đầu quay sang châm chọc tao bảo chúc mừng giữa có vị cẩu huynh, rồi ha hả kể chuyện hẹn hò hôm trước. Đm, đúng là làm xấu mặt tao trước mắt vị tiểu muội kia, tao bèn nói thời gian vẫn còn, bây giờ bắt đầu đi cũng chưa muộn, em có đi không, lên tam đảo hít sương tí nhỉ, đứa nào không đi thì mới là cờ hó.

Mỹ nhân dường như bất ngờ, im bặt, mũi tên tao bắn ra không ngờ lại chuyển 1 hướng khác, Giữa bảo hay đấy cho em đi với, ngột ngạt quá. Tao cười bảo thôi, nói thế thôi, đi cùng ta người yêu bọn muội lại ghen thì chết. Tao sợ, sợ đi với giữa thật, hiện tại đang ấm êm với Luật mà đi với giữa rất dễ phát sinh chuyện, đơn giản chỉ là con ranh mỹ nhân kia chụp ảnh up facebook thôi đã gay go rồi.

Tao chối nửa đùa nửa thật nhưng thực ra là thật. Tào lao thêm lúc thì mỹ nhân kêu về, dặn nhau thi thoảng tụ tập bữa, nhóm mình chơi với nhau lâu rồi đều hợp tính nhau lại vui vẻ, càng ngày càng tan đàn sẻ nghé thế là không được. Tao ừ ừm bảo hôm nào ăn mừng thằng Lái ra tù thì tụ tập nhé, mỹ nhân nguýt kêu vả vào hôm huynh mà tù.

Ai đó bảo tình yêu giống như những nắm cát khô, cố nắm chặt giữ trong tay thì lại càng tuột đi mất. Khi tao cảm giác thấy sợ Luật, hoặc đúng hơn là sợ mất Luật thì điều đó lại xảy ra.

Chủ nhật, Bắc Ninh gọi điện báo tin giật gân, spa của Luật vừa dính phốt, không rõ làm thủ thuật gì nhưng khách hàng bị co giật, phải đưa vào bệnh viện gấp, vừa xảy ra tối hôm qua, hiện công an các thứ đã đến kiểm tra, ban đầu xác định là nhân viên không có trình độ, tự ý thực hiện thủ thuật.

Tao nghe tin mà lòng cũng rung động liên hồi, tao gọi ngay cho Luật. Luật nghe máy bảo em không sao, không có gì đâu. Tao hỏi Luật đang ở đâu, Luật kêu ở bệnh viện với khách hàng. Tao tắt máy, gọi cho Bắc Ninh rủ lên viện ngay, lúc này là lúc Luật cần người ở bên cạnh, Bắc Ninh vâng dạ bảo qua đón ẻm, 2 đứa lên viện, mắt Luật sâu, thâm, hình như cả đêm qua không ngủ…

Tao bảo Luật ra ngoài ngồi cafe cho thoải mái, hỏi han tình hình thì Luật bảo cũng không rõ, nhưng tình trạng cũng không nghiêm trọng, có thể nguyên nhân do bản thân khách hàng chứ không phải spa, nhưng dù sao thì việc nhân viên tự nhận làm thêm là đã sai, chưa kể ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến uy tín spa. Luật nói có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng tao đoán trong lòng không khỏi lo lắng, đây gần như va vấp đầu đời. Tao không biết nói gì hơn là động viên, cũng bảo Luật liên hệ với người nhà của khách để phủ đầu việc bồi thường, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, chưa biết đúng sai thế nào nhưng cứ dúi phong bì thể hiện thiện chí đã, tránh tình trạng đơn từ khiếu nại phực tạp.

… Bạn đang đọc truyện Kỹ sư tự truyện tại nguồn: https://truyensexngan.com

Luật vâng dạ, tao hỏi phía công an thì sao Luật bảo anh rể chị gái lo được. Vậy cũng tạm ổn, bây giờ cần là phải chạy phía bệnh viện, nếu không có nguy hiểm gì thì bằng đẩy nguyên nhân là do bệnh nhân có tiền sử co giật, việc xảy ra ở spa là ngẫu nhiên chứ không phải do Spa. Tao bàn ý đó với Luật, Luật kêu em không quen ai trong bệnh viện, tao bảo cần gì quen, từ mồm mình mà hỏi là được. Tao bảo để tí nữa anh hỏi thử xem sao, em về nhà nghỉ tí đi, chắc hôm qua không ngủ à, Luật bảo em không sao, em đi cùng anh gặp bác sĩ, giọng có vẻ khàn rồi.

Sau vài hồi hỏi han lan man thì cũng được chỉ đến phòng bác sĩ, tao gõ cửa, giọng nói kêu vào đi.

Bác sĩ tuổi trung niên, đang ngồi trước màn hình máy tính, giọng cốc lốc nói có việc gì, thái độ đúng kiểu quen thói hạnh họe. Tao cũng nói luôn em là người nhà bệnh nhân bị co giật cấp cứu phòng xxx, em muốn hỏi tỉnh trạng cụ thể, liệu có phải chuyển tuyến không ạ, chị em trước cũng hay bị tự nhiên co giật như thế. Lão già nói ổn rồi mà có gì phải chuyển tuyến, ở Hà Nội còn muốn chuyển đi đâu.

Tao hỏi tiếp có xác định được nguyên nhân chính xác không ạ. Lão liếc nhìn tao tỏ vẻ ngờ vực, rồi lại nhìn sang Luật, Lão không trả lời mà hỏi ngược lại anh chị là ở spa mà bệnh nhân làm đẹp phải không, có trình độ gì mà dám chọc ngoáy vào cơ thể người ta, bậy bạ hết sức. Mẹ lão già, việc của bố đâu mà bố ý kiến. Tao cười kêu em là kỹ sư xây dựng còn đây là Luật sư.

Lão nhếch mép cười xong mới hỏi các cô cậu muốn gì, làm giả hồ sơ bệnh án à. Có lẽ lão đã quen thuộc với việc này chăng? Tao nghĩ vậy bèn nói luôn, vâng, bao nhiêu tiền ạ. Lão bác sĩ bảo cô cậu ra ngoài đi, tôi không làm việc đó đâu, để công an điều tra. Luật thấy vậy có vẻ hơi run, Luật bảo anh giúp bọn em, hết bao nhiêu em gửi. Lão vẫy tay ý đi ra ngoài, mồm vẫn bảo để công an điều tra.

Tao kéo Luật đứng dậy rồi nói vâng, thế thì em yên tâm rồi ạ, công an toàn người nhà em. Đm, phải tạo cho nó cảm giác có bị mất hụt món tiền thì nó mới tiếc. Ra sảnh ngồi chờ, Bắc Ninh vẫn đứng đó nói chuyện với mấy đứa nhân viên spa. Tao động viên Luật cứ bình tĩnh, không sao hết. Luật ngồi dựa vào vai tao khẽ nói cảm ơn anh. Đm, cảm ơn cái beep gì giờ, đây là trách nhiệm chứ cảm ơn gì nghe khách sáo quá, tao đoán nếu đúng bệnh nhân do tiền sử thì lão bác sĩ sẽ gọi bọn tao để kiếm tí, còn nếu là nguyên nhân do Spa thì hoặc là hắn không gọi hoặc là gọi và sẽ hét giá tương đối.

Nãy tao chém công an toàn người nhà có thể đánh động tâm lý 1 chút. Hy vọng là hắn sẽ gọi, vì như thế là có thể giải quyết được, báo chí có đưa tin thì cũng không phải nguyên nhân do spa, đỡ mất uy tín.

Chị gái và anh rể Luật đến, chắc đi lo lót ở đâu rồi. Tao gặp hai vị này một số lần, cơ bản là không ấn tượng lắm và có khoảng cách, kiểu bà chị của Luật với tao là không ngăn cấm nhưng cũng không khuyến khích. Trước kia bà này có giới thiệu cho luật 1 vài thằng công tử hay trí thức thì phải. Tao chào hỏi sơ bộ, thấy chị em thì thầm gì với nhau, tao chủ động đứng dậy bảo Luật là anh chờ ngoài kia rồi đi ra ngoài.

Đứng vẩn vơ định hút điếu thuốc thì gặp tay bác sĩ khi nãy đang đứng hút thuốc, tao tiến lại châm thuốc hút, tự tin hỏi chuyện, sau vài câu chuyện loanh quanh thì cũng đá sang chuyện chính, tao bảo có gì anh xem giúp được không, cũng không cần làm trái pháp luật, nếu đúng là lỗi do spa thì thôi cứ để em nói chuyện với bên công an. Lão rít hơi thuốc rồi trầm ngâm nói, cậu nghĩ tôi thiếu tiền à…

Phản ứng nằm ngoài dự liệu. Tao quay sang than nghèo kể khổ bảo spa của em mất bao lâu gây dựng uy tín, nếu dính phốt này thì xác định khỏi làm ăn gì nữa. Nếu có thể tác động thì nhờ anh giúp đỡ, cũng coi như chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân tâm lý. Lão bác sĩ búng tàn thuốc hỏi cậu cũng hút mal à, tôi xin điếu. Tao lịch sự búng thuốc ra mời, rồi bật lửa mồi.

Lão bảo về cơ bản thì mấy thao tác các cậu làm không ảnh hưởng gì đến cơ thể, cũng không thể gây co giật, nếu bệnh nhân có tiền sử co giật thì đó là sự ngẫu nhiên, có chẳng là thao tác gây đau cũng có 1 phần nhỏ nguyên nhân. Cái này còn phải phụ thuộc người nhà của bệnh nhân và chính bệnh nhân khai báo thế nào, tôi thì sẽ ghi rõ bệnh án một cách khách quan theo đúng trách nhiệm, tốt nhất là phía bệnh nhân không kiện cáo gì và công an cũng không mở rộng điều tra gì thêm Tuy nhiên việc xì xào là khó tránh khỏi, nếu báo chí mà hỏi thì lại là dễ xử lý vì có báo chí phát ngôn thay, nhưng cũng có rủi ro nhiều đứa moi móc. Tốt nhất chụp ảnh bệnh án rồi up lên facebook Spa, như vậy là ổn.

Tao nhìn lão, thầm cảm phục, không nghĩ lão lại là 1 bác sĩ khô khan, lão quay lại nhìn tao bảo tôi rất quý mấy đứa kỹ sư xây dựng, đứa em út tôi cũng là kỹ sư xây dựng. Lão nói mà giọng trùng xuống…

Cũng không có thời gian mà tào lao với bác sĩ nhiều, tao lịch sự nói thêm ít câu nữa thì thôi. Ra chỗ Luật vẫn thấy mấy anh chị em đang nói chuyện gì đó. Tao bảo anh về trước, em cũng nên về nghỉ ngơi đi. Luật bảo chờ em, em về cùng. Chị gái Luật thủng thẳng nói câu về nhà chị mà nghỉ ngơi cho tiện. Luật kêu thôi. Tao chào rồi chở Luật về, thế beep nào quên mẹ mất Bắc Ninh. Luật bảo em về chỗ anh ngủ, giờ về spa mệt lắm. Tao đưa Luật về, trên đường về ghé mua ít hoa quả bánh kẹo linh tinh sợ ẻm đói. Gần đến nhà thì Bắc Ninh gọi bảo ơ anh với chị Luật đi đâu rồi, đéo mẹ, đành lấy vài lý do vớ vẩn bảo em chịu khó đi taxi.

Luật về phòng tao, nằm ngủ, như 1 thiên thần mệt mỏi. Tao ngồi máy tính cắm tai nghe để yên cho ẻm ngủ. Mãi đến 4h chiều Luật ú ớ gì đó như mê man, tao lại lay lay người, Luật tỉnh dậy ôm chầm lấy tao khóc tu tu, 1 lúc mới nói em có sao không anh. Tao cảm nhận rõ ràng sự yếu đuối thông thường của một người con gái, Luật trước giờ luôn cá tính, hoạt bát nhưng dù gì cũng chưa từng va vấp, có lẽ giờ Luật mới thấy sợ.

Tao ôm ấp vỗ về 1 lúc rồi kể anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi, không phải do spa đâu, với lại chị kia cũng không nguy hiểm gì, chắc theo dõi hết hôm nay rồi ngày mai là cho ra viện, em yên tâm đi. Sau thì Luật cũng bình tĩnh trở lại, tao lấy hoa quả bánh kẹo cho ăn, Luật bảo tối anh cùng em đến nhà chị kia gặp chồng chị ý nhé, em cũng gặp trên bệnh viện rồi nhưng chưa dám nói, nhìn thái độ chồng chị ý có vẻ tức giận. Tao gật gù bảo em cứ ngủ tiếp rồi tí nữa đi.

Luật không mang quần áo, tao bảo mặc tạm quần áo của anh, tao lấy cho cái áo phông, Luật mặc vào như kiểu mốt giấu quần, nhìn trong gương cười khinh khích. Luật bảo mặc thế này ra đường không khéo người ta nhốt em vào trại, thôi anh đưa em về spa lấy quần áo đã. Thế là lại phóng xe 1 cuốc ngược lên phố, hỏi Luật có biết nhà nạn nhân không, Luật nhéo sườn tao kêu gì mà nạn nhân, phải nói là khách hàng. Luật bảo có biết vì chị này cũng hay qua spa, mà chị ý có cửa hàng gì đó cũng in danh thiếp, theo địa chỉ danh thiếp mà đến là được.

Hà Nội không phải ai cũng là người tốt. Thằng cha chồng khách hàng ra mở cửa, nhìn Luật thì chắc nó cũng đoán được bọn tao đến làm gì, vừa nói chuyện được vài câu thì nó bảo chờ nó chút nó gọi em nó làm công an quận qua hỏi xem tình hình kiểm tra cơ sở thế nào. Một lúc sau có 1 chiến sĩ qua, mặc thường phục những cũng xòe thẻ nọ thẻ kia giới thiệu làm ở quận, kết luận sơ bộ là cơ sở có nhiều sai phạm, nguyên nhân chính dẫn đến co giật của khách hàng là làm sai quy trình…

Tao ngơ ngác nhìn sang Luật bảo anh tưởng chị gái với anh rể em làm việc với bên công an rồi, Luật bảo vâng mà. Vậy là thằng nào đang chém gió, nguyên nhân thế nào thì bác sĩ sẽ kết luận chứ không phải công an, có điều để công an lằng nhằng thì cũng phức tạp. Lão chồng bảo thôi giờ cứ đúng theo luật mà thực hiện, tao suýt thì nhếch mép cười, mẹ mày, muốn vòi tiền chứ gì.

Luật nói trước, Luật bảo bọn em qua đây cũng là muốn thương thảo với anh chị, chi phí bệnh viện thuốc men bên em sẽ chịu toàn bộ, ngoài ra chi phí hỗ trợ chị thế nào thì anh cứ bảo ạ.

Thằng chồng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nói công an điều tra rồi, cứ để công an điều tra. Tao ngửa mắt nói luôn bảo có quyết định gì chưa anh, em tưởng điều tra phải có quyết định khởi tố gì gì chứ ạ, hơn nữa em có trao đổi với bác sĩ thì nguyên nhân do chị nhà có tiền sử từ trước, không phải do spa đâu ạ, bọn em đến đây vì trách nhiệm quan tâm chăm sóc khách hàng chứ không phải vì trách nhiệm pháp luật đâu ạ. Ngó nét mặt thằng cha chồng khách hàng khẽ rung động, chiến sĩ kia thì cất tiếng, rồi sẽ khởi tố thôi, cứ yên tâm, nghe giọng đầy vẻ thách thức dọa nạt…

Nắm chắc rồi, nạn nhân thì đéo có gì nguy hiểm, tao còn sợ rằng cố tình nằm ì ở đấy để ra yêu sách, lôi ông cô nan cùi ra đây để dọa khởi tố, làm như bọn tao là người rừng không bằng. Tao bảo Luật ngồi nói chuyện đi anh ra ngoài có việc tí. Tao ra gọi điện cho Giữa, tao bảo sơ bộ vụ việc, giờ đang bị 1 anh dọa khởi tố, Giữa kêu úi xùi huynh vào hỏi giúp muội thằng đó tên gì, muội gọi cho sếp nó luôn, tao cung cúc đi vào hỏi xin lỗi anh tên gì ở đội nào ạ, chú kia cũng tự tin nói như kiểu chứng minh là công an thật ấy.

Tao nghe máy tiếp giữa kêu huynh đưa điện thoại cho nó nghe đi đã. Tao đưa điện thoại bảo em vừa liên lạc với bạn em, bạn em muốn nhờ anh chút việc ạ. Chú kia nghe điện vẫn giọng hách dịch ai đấy, không biết giữa nói gì, thằng kia nghe nghe rồi thế à, ừ 1 lúc lại ừ à tiếp rồi bảo thôi việc này anh làm được, cần gì phải báo ông ấy làm gì, ừ, có gì đâu, để 2 bên giảng hòa không kiện cáo là được mà, ừ ừ, thôi, không cần bác phải lo, bác còn bao công việc mà chuyện này cũng trình lên thì mang tiếng bọn anh chết. Nói xong đồng chí đưa điện thoại lại tao, tao vẫn để đấy chưa tắt máy, đồng chí hỏi cậu là thế nào với ẻm trong điện thoại này.

Tao chém rằng em ấy là fan hâm mộ, si tình theo đuổi em mãi mà em không đồng ý, bây giờ suốt ngày bám theo em. Đồng chí quay sang khề khà với lão chồng rồi bảo chị nhà không ảnh hưởng gì thì giảng hòa thêm bạn bớt thù đi anh ạ, không biết ra dấu với nhau thế nào, lão chồng kêu ừ thôi nể tình quen biết, các em gửi anh 50 triệu, không phải khiếu kiện gì nữa.

Đmm, thở ra câu làm tao giật mình, tao nhớ ở quê tao tai nạn giao thông đụng nhau tung tóe mà cũng chỉ chừng ấy tiền, đây chả bị đéo gì mà thét ghê gớm như vậy, bị điên à. Tao quay sang bảo Luật em gửi cho anh ấy 5 triệu, không cần viết giấy gì đâu, mình có tấm lòng. Luật ngơ ngác nhìn, tao bảo lại là 5 triệu ấy nhé. Đm, đã có em Giữa thân yêu đỡ cho nữa thì ngại beep gì.

Luật giở túi ra lấy 5 triệu bảo em gửi anh trước ạ. Chiến sĩ thì quay mặt đi coi như không tham gia gì, lão chồng ơ ơ. Tao bảo bọn em xin phép về cho anh nghỉ ngơi, hôm nào chị khỏe bọn em qua chơi sau. Tao nháy Luật đứng dậy rút lui. Thế thôi, coi như xong trách nhiệm, việc còn lại thì đồng chí kia sẽ giải thích nốt.

Ra về, Luật bảo anh đưa nó có 5 triệu liệu nó có nghe không, mà lúc anh gọi cho ai đấy. Tao bảo không nghe cũng phải nghe, gọi cho bé học sinh cũ em gặp vài lần rồi đấy, bố nó làm cái gì có vẻ ghê phết, nó hay lôi ra để dọa ma, hiệu quả lắm. Tao nói tiếp thôi thế là xong rồi, em không phải lo gì nữa nhé, Luật cười nhẹ kêu cảm ơn anh. Tao hỏi về Spa hay về nhà ta, luật hihi bảo nhà ta đi mình.

Thông tin truyện
Tên truyệnKỹ sư tự truyện
Tác giả Tại Hạ
Phân loại Đụ với hàng xóm, Làm tình với đồng nghiệp, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện Sec, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex ở nhà trọ, Truyện sex sinh viên, Truyện teen
Ngày cập nhật22-01-2023 08:37:03
Truyện ngẫu nhiên
Chuyện của Liên (Update phần 50) - Cu Zũng
Vợ tôi cho sếp đụ (Update phần 18)
Loạn luân với mẹ (Update phần 14)
Tội lỗi khó quên (Update phần 8)
Những người mẹ (Update phần 32)
Nhật ký của Diễm (Update phần 3)