Đóng QC

Truyện loli

Phần 17
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Đến khi thấy trời đã xế chiều thì anh Nhàn nói hai thằng sinh đôi…


– Kiếm thêm một đống củi to đi mấy đứa. Lát nữa chất lên đốt sầu riêng cho đã. – Được đó, được đó. Món này em thèm từ sáng giờ. – Sao món nào mày cũng thèm vậy Bo? – Mày có thèm không? – Có… – Vậy thì đi kiếm củi với tao đi chứ nói nhiều làm gì?! – Hahaha.

Thế là anh Nhàn kiểm tra lại lần nữa món thịt xông khói bằng lá tre tươi của anh. Khi mở cái “vung” giấy bạc ra thì con Loan trầm trồ…

– Trời ơi, nhìn ngon quá! Vàng ươm! Chín chưa anh? – Chắc cũng 80 – 90% rồi đó. Chừng nào ăn nướng lại là chín luôn. – Nhìn mà thèm, chẹp chẹp. Công nhận đi với mày thì cứ gọi là ăn ngập mặt. Chứ tụi nó đi với tao toàn cho ăn đồ làm sẵn như hồi nãy thôi đó, haha… – Tao biết mày là động vật ăn thịt. Tao từng thấy mày ăn hết một cây chả lụa mà không cần xà lách hay dưa leo ăn kèm rồi, haha… – Mày nói quá hà. Phải nói là tao dễ nuôi, hí hí… – Dễ thiệt hông? Hồi sáng tao mà mua khúc cá trắm giòn thì giờ chắc có đứa khóc nhè. – Ê ê! Dễ ăn nhưng vẫn có những món không ăn đ… không hợp khẩu vị nha mậy. – Chứ không phải mày không biết lừa xương ra à? Sao tao nghe đứa nào mà thấy ở nhà má nấu món cá là âm thầm chạy xe 7 – 8 cây số tìm quán phở hay hủ tiếu để ăn mà? – Èo. Anh Khanh không lừa được xương ra à? Dở vậy? – Hì hì. Thịt cháy hết rồi kìa Nhàn. – Xạo! Thịt tao xông khói liu riu làm gì cháy?! Đánh trống lảng hả?! – Haiz. Mấy bạn khó tính quá, mình giận, mình buồn, mình bỏ ăn, mình ốm cho coi. – Hahaha. Trời ơi, Bi, mày nghe chưa? – Yên tâm! Tao quay lại được hết rồi. – Bà mịa! Hai ku kia! Xóa ngay video đó không thì bảo! – Hahaha, đừng xóa nha. Gửi cho anh rồi có gì thì xóa sau, haha… – Anh yên tâm. Em gửi hết, haha…

Thế là quanh chỗ cắm trại diễn ra màn rượt bắt của 3 đứa “con nít” lớn xác. Con Loan đứng một bên cỗ vũ hết anh này tới anh kia.

Cuối cùng anh Khanh với thân hình cuồn cuộn như con trâu nước lại rượt không lại hai thằng nhóc mỗi ngày đều tập môn điền kinh. Anh chạy một hồi mệt quá đứng lại thở hồng hộc và nhìn qua con Loan, nói…

– Ủa? Cuối cùng em ủng hộ đội nào vậy Loan? Sao lúc cổ vũ anh xong lại cổ vũ hai tụi nó? – Em ủng hộ đội nào thắng á, hihi… – Nhỏ này khôn vãi! Há há. Khanh mày đừng hù dọa tụi nhỏ nữa, tụi nó đi xa quá rồi kìa. Hai đứa Bi – Bo! Về thôiiii, đừng đi xa quá lạc trong rừng đó. Sắp tối rồi. – Okkkkk!

Hai thằng nhóc loanh quanh đằng xa rồi cũng quay về điểm cắm trại, miệng cười cười, mắt cứ liếc liếc nhìn anh Khanh đầy cảnh giác.

Ánh sáng trong rừng giảm xuống rất nhanh, ở đây lại là miền núi nữa, bây giờ là cuối tháng 12 nên mặt trời lặn rất sớm. Chừng hơn 5 giờ chiều mà đã như 6 giờ tối ở Sài Gòn rồi.

Trong cảnh nhập nhoạng tối, một đống lửa to được đốt lên gần cái bếp lửa ban đầu. Ngay tâm của đống lửa là 3 trái sầu riêng mà mới hồi sáng nhờ cô bán hàng ràng cho một vòng kẽm xung quanh mỗi trái để chống bung vỏ khi chín, không bị rơi múi ra ngoài.

Với đống củi to mà hai thằng Bi – Bo kéo về lúc nãy, đống lửa cháy sáng rực cả một góc rừng, hắt lên mặt thác cạnh bên khiến cả cái thác như nhuộm màu vàng cam của lửa, ánh sáng nhảy múa nhìn rất huyền ảo. Anh Nhàn đang chăm cho đống lửa cháy bùng lên cũng chịu không được mà buông củi xuống, lấy máy chụp hình ra gắn vào tripod để chụp ngọn thác “thần thánh” lúc hoàng hôn lửa hồng này.

Cả nhóm bu vô xem anh Nhàn chụp, trầm trồ, rồi cũng rút điện thoại ra chụp, nhưng chỉ có máy ngàn đô của anh Khanh là còn coi được một chút, vẫn thua xa hình trong máy ảnh của anh Nhàn, còn máy bình dân của hai thằng Bi – Bo thì chịu chết. Chụp thiếu sáng là tử huyệt của điện thoại, nhất là điện thoại giá rẻ thì gần như ảnh đó chỉ vứt đi. Chụp xong cả nhóm lại quay ra đốt lửa cho đống sầu riêng cháy bừng bừng.

Anh Nhàn loay hoay nheo mắt vì khói bếp, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng cũng nướng thịt xong được một mẻ. Thế là cả đám quây lại gần đống lửa, trải đồ ăn trên lá chuối mà lúc nãy anh Khanh chặt về, rồi cùng nhau ăn ngon lành.

Thằng Bo tấm tắc khen…

– Công nhận thịt nướng mà thêm công đoạn xông khói ăn vô khác hẳn. – Thịt nó chín sâu bên trong, mùi khói thơm thơm cũng thấm sâu hơn thay vì chỉ có lớp ngoài như thịt nướng thông thường ha. – Hai đứa đều có khẩu vị rất tốt đó. Mai mốt lớn mà thất nghiệp thì đi làm food reviewer trên youtube đi, có tương lai lắm đó, haha. – Yeah. Tụi em sẽ lập ra Bi – Bo chanel. Anh Nhàn nhớ nhấn like và subscribe cho tụi em nha, hí hí. – Anh ủng hộ liền. Nhớ đăng video hay hay anh mới like nha. Video dở mà bảo anh like bố thí anh cũng hổng bấm đâu, haha. – Hay cỡ nào anh? – Video cỡ như “mấy bạn khó tính quá hà, mình giận, mình buồn, mình bỏ ăn, rồi mình ốm cho coi” thì đủ chuẩn của anh chưaaa? – Phụt, khục khục khục… – Hahaha… Đạt, đạt lắm rồi á. Tụi em mà đăng cái đó là không những anh like mà còn share lên facebook với zalo cho mọi người cùng xem nữa á, hahaha… – Khục khục… mấy cái đứa này… khục khục… anh bảo xóa ngay vi… khục khục… – Ảnh nói gì vậy Bi, tao hổng hiểu, mày phiên dịch dùm tao cái coi, hihi. – Ảnh nói ‘khục khục khục, ú ớ á, ah yyyy ô’, haha… Mấy cái đó là chính á. Còn lại chỉ là ăn no quá nên miệng ảnh giống như anh Nhàn hồi sáng, vờ lờ thôi. – Khục khục khục… Hai đứa tha cho anh đi, dìm thằng Khanh đủ rồi, khục khục… haha… – Sao trời chưa lạnh mà mấy anh đã lại vờ lờ hết rồi. Em thì chưa đâu, lát lạnh em mới vờ lờ tiếp. – Khục khục…

Lần này cả bốn thằng đều sặc hết. Không đứa nào mà không ôm ngực ho sù sụ, rồi nén cười đến chảy nước mắt.

… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: https://truyensexngan.com

Lát sau cơn “ho” bất tử cũng dịu xuống, cả đám mới ngồi lại ăn được tiếp. Lúc này thịt thỏ chín tới, anh Nhàn gắp bằng đôi đũa tre tươi mới chuốt bỏ ra cái lá chuối. Cả đám lại bốc tay ăn, nhưng còn nóng nên ai cũng xuýt xoa, bỏ qua tay này rồi hất qua tay kia, như đang chơi môn bóng bàn trên hai bàn tay.

Thằng Bi là đứa nếm thử đầu tiên. Nó nhai nhóp nhép, thưởng thức hương vị, xong nuốt ực xuống và nói…

– Thịt thỏ này cũng có vị ngon ghê nè anh. Khác hẳn với miếng thịt thăn vừa nạc vừa mỡ, cái này nạc không nhưng nướng vầy lại không bị khô, mà lại rất mềm. Còn sốt thì mấy loại thịt khác nhau đều ướp chung một chai sốt rồi, không thể nói gì về sốt này, ngon quá chừng. – Mày biết thiếu cái gì không Nhàn? – Chanh để làm muối tiêu chanh á? Tao có mua chai muốt ớt xanh rồi kìa. – Không, không phải chanh. – Chứ gì? – Rau thơm! – Ờ, trời ơi, đúng vậy! Thịt nướng phải ăn kèm rau thơm mới ngon. Tại hồi sáng tụi bây than thở đạp xe ngược dốc mệt quá nên tao quên béng đi mất. – Tao không than nha. Hai đứa kia than! – Haha… em thấy ăn vẫn ngon mà, hổng có rau thơm anh ăn dưa leo đỡ đi. Dưa leo này để ý kỹ cũng có mùi thơm đó anh. – Hơ hơ. Sao tự dưng vô rừng tụi em với thằng Nhàn lại nhiễm cái bệnh nói chuyện trớt quớt hết vậy ta? Câu đầu hổng ăn nhậu gì với câu sau hết. Đang nói dòng nước xoáy thì liên hệ tới bò kho, haha, rồi tui đang nói rau thơm tăng hương vị thì kêu ăn dưa leo! Haha… – Trời ơi! Nói như anh Khanh vậy là mày bệnh rồi hả Bo? Mày bệnh thì lấy đứa nào cãi nhau với tao đây? – Ờ. Tao bệnh rồi mày có buồn không? – Có chớ! Nghĩ sao mà hỏi vậy?? Hic hic… Không có mày để cãi nhau, tao giận, tao buồn, tao bỏ ăn, rồi tao ốm luôn đó… – Khục khục khục… – Hahaha…

Trừ anh Khanh lại ôm ngực ho như ho gà, cả đám còn lại thì cười đau bụng…

Sau khi ai cũng ăn no nê, vỗ bụng bịch bịch ra hiệu là không ăn thêm nữa, anh Nhàn lấy mớ thịt còn dư cho vô túi nylon, buộc chặt lại rồi bỏ vô ba lô. Sau đó anh nói…

– Khui sầu riêng đi mấy đứa! – Yeahhhh!

Ba đứa nhỏ vừa mới nãy còn vỗ vỗ bụng ra vẻ no lắm, giờ tới lúc nghe khui đâu riêng thì nhảy tưng tưng lên.

Đống lửa đốt sầu riêng cũng đã tàn rồi, chỉ còn ngún ngún than thôi. Ánh sáng không đủ nên lúc nãy anh Nhàn đã treo lên cái cây nhỏ cạnh chỗ ngồi ăn một cái đèn led, vừa đủ sáng cho quanh chỗ ngồi. Nên khi hai thằng Bi – Bo lấy mấy khúc tre tươi để khều 3 trái sầu riêng vô giữa chỗ có đèn sáng, con Loan đã mừng húm nhưng cũng lo lắng hỏi…

– Sao nó cháy đen vậy mấy anh? Bên trong còn ăn được hông? – Không sao đâu. Sầu riêng mà, vỏ dầy lắm. Cháy vỏ thôi chứ bên trong vô tư. Chín rồi kìa, nứt đều hết luôn. – Yeahhh! – Khui ra sao đây mấy anh? Em không biết khui sầu riêng nướng. – Y chang sầu riêng bình thường thôi. Đi phượt thì tập làm hết đi cho quen, mấy ku! – Ok. Vậy để tụi em khui cho.

Hai thằng nhóc loay hoay dùng cây tre vót đầu nạy cái vòng dây kẽm bọc ngoài ra. Do lớp vỏ gai đã cháy gần hết nên cái vòng kẽm đó chỉ cần nạy nhẹ là bung ra. Việc còn lại là mấy trái sầu riêng đều rất nóng, tụi nó loay hoay một hồi rồi nói…

– Nóng quá. Có khui bây giờ cũng không bốc hay gắp ăn được đâu. Đợi cho nó nguội đi rồi khui luôn nha mấy anh? – Vậy chắc tụi em đợi tới nửa đêm luôn quá, há há. – Vậy giờ sao? – Tách nó ra từng múi hết đi, xong rồi để đó nhanh nguội hơn. – À. Ý hay. – Đúng là không có thực hành thì ngồi cũng không nghĩ ra được.

Thế là hai thằng lấy một xấp khăn giấy khô dùng làm đệm lót tay chống nóng, dùng cây tre nhỏ để nạy hết các múi sầu riêng ra, rồi để thành một hàng ở chính giữa quầng sáng của ánh đèn. Cả đám chu mũi lên hít hà, hương thơm sực nức từ những múi sầu riêng còn bốc khói tỏa ra khiến tụi nó trầm trồ liên tục.

Và đúng như anh Nhàn nói, chỉ cần khui ra thì với cái lạnh se se của núi rừng ban đêm như vầy, trong vòng 5 phút là các miếng sầu riêng đã có thể dùng tay bốc ăn được rồi.

Cả đám đều háo hức, mỗi người cầm cả một vỏ sầu riêng, chứa cả cụm múi bên trong lên ăn. Con Loan là đứa đầu tiên cho ra nhận xét…

– Uhmmmmm, công nhận ngon thiệt. – Vừa mềm, ngọt, lại rất ngậy. – Đặc biệt ở chỗ ngậy này đó. Sầu riêng này ăn chín bình thường không rõ như nào, nhưng nướng lên cảm giác nó béo ngậy luôn. – Nhoàm nhoàm. Ngon quá luôn Nhàn! Biết chiêu này mà nay mới chỉ tụi tao heng. – Ủa. Thì cũng phải có cơ hội thì mới làm được chứ. Mấy lần trước mày lên tao chơi toàn ở trong vườn nhà tao, đâu có ăn món này. – Ờ. Giờ biết rồi mai mốt về Tây Ninh tao làm. Chỉ cần mua trái sầu riêng bình thường về nướng là được hả? Hay cần trái sống một tí? Chín nướng ổn không? – Chín nướng càng ngọt hơn, nhưng nó sẽ nhão hơn sầu riêng sắp chín, “sắp chín” nha, chứ trái sống nhăn thì nướng ăn lạt nhách, không có vị gì luôn. Cũng không béo nữa. – Ok man! Để tao về làm thử cho ba má với mấy đứa em ăn xem như nào. Dở là tao gọi điện lên đây mắng vốn à. – Haha. Mày đang ăn tên tay đó. Có dở không? Nên vụ sầu riêng nướng này nếu dở là do trái mua dở ngay từ đầu, như tao nói vừa rồi á, không phải do nướng đâu heng. À, mà mọi người ăn cho hết mớ sầu riêng này nha. Để qua đêm là thiu, ăn vô đau bụng đó. – Haha. Mày lo bò trắng răng. Nhìn hai thằng Bi – Bo cầm lên miếng thứ 3 rồi kìa! – Anh đừng có điêu! Em chỉ cầm miếng thứ hai thôi à. Anh mới miếng thứ ba! – Làm gì có. Anh chỉ mới có 2 miếng. – Anh nhìn vỏ sầu riêng bên cạnh coi? Hai miếng rồi còn gì. Trên tay nữa không phải thứ 3 sao? Haha… – Ủa?! Sao lại có hai miếng ở đây. Mình nhớ mới bỏ xuống 1 miếng mà. Ah! Thằng Nhàn, chơi bỏ qua đây ha! Hừ hừ.

Cả đám vừa ăn vừa nhây suốt. Giả vờ giành giật nhau nên 3 trái sầu riêng to đùng cuối cùng đã chui hết vô bụng 5 người. Con Loan vừa liếm ngón tay chụt chụt vừa chép miệng thòm thèm…

– Ngon ghê! Này mà có 4 trái chắc nhóm mình cũng ăn hết ha mấy anh. – Nếu có 4 trái thì hổng có trái nào tới được đây đâu em. Anh vác 3 trái muốn le lưỡi, thêm trái nữa chắc anh xẹp lép như con tép. – Hihihi… Tội anh Khanh ghê!

Cả đám quây quầng bên dưới ánh sáng của ngọn đèn led, tám rồi giỡn đủ kiểu. Anh Nhàn mở ba lô lấy ra một túi gì như gạo. Thằng Bi ngạc nhiên hỏi…

– Ủa? Nãy anh quên nấu cơm hả anh? – Đâu có! Này là cho sáng mai đó. Giờ anh vo rồi ngâm nếp, sáng mai nấu xôi ăn chung với thịt nướng lại. – Ủa. Em đâu thấy nồi gì đâu mà mai nấu xôi được. – Có chứ! Rừng này cung cấp đủ nồi niêu cho mình hết. Không cần vác nồi như leo Bà Đen đâu. Bữa đi thằng Khanh có vác nồi nấu nước chế mì tôm cho tụi em không? – Có sao không? Cái nồi kỷ niệm của mày cho tao còn giữ á. – Oh, cái nồi huyền thoại ha. Mày lại làm tao nhớ thời học sinh dưới đó… – Thôi, vo gạo vo nếp gì thì có cần tao phụ không? – Ờ. Chia ra hai túi, tao với mày mỗi đứa một túi. Lấy nước suối vo luôn. – Ok man! Mấy đứa gom rác hữu cơ lại, bỏ vô đống lửa đốt hết đi, nylon luôn, tối nay mấy con chồn chuột tụi nó đỡ xé túi rác tha đi khắp rừng. – Yes sir!

Thế là anh Nhàn với anh Khanh đi ra mép nước, lấy nước vô hai túi nếp, thò tay vô đó vo nếp rồi trút ra. Anh Nhàn lấy điện thoại mở đèn pin lên để soi cho hai đứa làm. Vo sạch rồi anh kêu anh Khanh cho nước vô túi nếp.

– Căng đầy vậy luôn hả mậy? – Ờ. Căng luôn đi. Qua một đêm nó nở ra thêm sẽ hút nước nhiều lắm. – Ok. Tao xong rồi. Mày làm đi tao soi đèn cho.

Lát sau hai anh đi về chỗ cắm trại, anh Nhàn lại bỏ hai túi nếp có nước vô trong ba lô.

Mấy đứa nhỏ đã qua một hai tour phượt nên cũng biết phải bỏ thức ăn vô trong ba lô, nếu để ngoài sẽ bị thú rừng hay côn trùng chui vô, hoặc tha đi mất. Con Loan nói…

– Cái ba lô anh Nhàn y chang như túi thần kỳ của Doraemon vậy. Cái gì cũng có, cái gì cũng cất vô được, hihi. – Nó là túi thần kỳ của anh đó.

Nói xong anh lấy trong ba lô ra một dụng cụ gì đó, tới khi mở ra thì mấy đứa nhỏ mới biết là cái cưa xếp. Anh nói…

– Đứa nào kéo dùm anh mấy khúc tre còn dư hồi chiều lại đây đi.

Lát sau hai thằng Bi – Bo kéo tới một mớ cây tre to cỡ hơn cổ tay một chút. Anh Nhàn ngồi chọn từng đốt tre, rồi lấy cưa ra cưa xoẹt xoẹt.

– Anh Nhàn cưa tre chi vậy anh? – Làm “nồi” mai nấu xôi á. – Bằng tre này à? – Ừa.

Lát sau anh cũng cưa xong 3 – 4 lóng tre, một đầu có mắt, đầu thì không. Cưa xong anh dựng úp ở sát cái bếp nóng và nói…

– Xong rồi. – Ủa? Em tưởng anh sẽ chẻ ra để làm xửng hấp chứ. Sao mới cưa ra là xong rồi. – Hình như tao biết đó Bo. Cái này kêu là cơm lam phải không anh Nhàn? – Nó đó. Mai bỏ nếp vô rồi đốt một lát nó chín à. – Wow! Cơm lam luôn! Quá đã! – Em nhớ rồi, hồi đi tour Ban Mê Thuột em có được ăn. Ngon lắm. – Ừ. Ngon. Rất hợp với đồ nướng ha. – Dạ. Đợt đó em ăn chung với gà, chấm muối lá é gì đó. – Ừ, muối đó anh không có. Nhưng có gia vị khác. Mai ăn biết liền hà. – Trời ơi! Sao anh toàn chơi trò khêu gợi không vậy? – Ờ ờ. Em lại thèm rồi, chẹp chẹp. – Công nhận anh nghĩ ra hay thiệt. Cưa mấy khúc tre là mai mình có cơm lam ăn mà không phải lên tuốt Ban Mê Thuột ha. – Haha. Mấy đứa chỉ thấy có chút xíu công dụng của tre thôi sao. Ngoài cơm lam nó còn dùng được cho đủ thứ việc nữa nha. Ví dụ như làm đũa ăn cơm, đũa nướng thịt, ly uống nước, bình đựng nước, làm nồi kho thịt, làm ống đựng nước dự trữ, làm ấm nấu nước sôi để uống hoặc chế vô mì tôm, làm bè vượt suối, chẻ ra đan lại thành giỏ vớt cá hay đựng đồ, và rất nhiều thứ khác nữa. – Wow! Cây này đúng là đa năng. Vậy sao mình hổng làm thử hết mấy cái đó đi anh, em tò mò quá! – Ờ ờ. Làm hết cũng được, với điều kiện tụi em cưới vợ sinh con luôn ở đây rồi cứ thư thả làm sau. Hahaha… – Hahaha… Sáng giờ tao đi chốt đoàn tao thấy hổng có wifi, hổng có sóng điện thoại là tụi nó đã nhấp nhổm lên rồi á. Biểu tụi nó cưới vợ sinh con luôn ở đây dám tụi nó đợi động phòng xong là đòi về Sài Gòn liền quá, haha… – Hahaha… Chơi xong dong hả!? Chơi kỳ dạ? Haha… – Anh Khanh nói quá lên nha. Tụi em vừa đi vừa ngắm cảnh chụp hình, muốn đăng lên face cho mọi người cùng xem để ghen tị với mình thôi, chứ làm gì mà nhấp nhổm như anh nói đâu, hihi… – Em thấy hai anh vừa vô nhà cậu em là xin pass wifi. – E hèm… nói nhỏ thôi em. Bữa đó… tại anh thấy nhà cổ đẹp quá nên tính chụp đăng face đó mà, hì hì… – Mà nói lại mấy cây tre này, anh Nhàn chỉ em mới thấy nó như cả kho đồ nghề thiên nhiên luôn. Chứ mới đầu đi qua từng tre bạt ngàn em còn nói sao hổng có cảnh gì khác mà chỉ toàn tre với tre thôi. – Ui, cái cảnh rừng tre đó biết chụp thì đẹp lắm á. Anh có chụp cho mấy đứa một tấm trong điện thoại nè. – Đâu đâu, cho em coi với. – Wow! Quá cool! Nhìn y chang trong phim Thập Diện Mai Phục luôn. – Đúng đúng. Y chang bên Trung Quốc luôn. Mà anh chụp hồi nào sao tụi em không biết gì hết. – Anh mà, haha. Cứ đưa máy lên là chụp thôi, vậy mới tự nhiên. Anh không thích chụp khi mọi người đã diễn đâu. – Em diễn đẹp mà! – À. Em con gái nên diễn đẹp. Tụi nó đực rựa diễn chán lắm. – Trời, tụi mình bị mất giá dữ! – Haha… – Lấy hình chụp hồi sáng ra coi đi anh. Hình trong máy ảnh của anh đó. – Ờ, nhưng để anh chép ra điện thoại coi đỡ tốn pin hơn. Chừa pin máy ảnh mai còn chụp nữa. – Dạ.

Thế là cả đám dọn dẹp mấy cây tre còn dư, dọn mặt bằng cho sạch sẽ đợi anh Nhàn kết nối wifi với máy ảnh rồi chép ra điện thoại. Xong hai thằng sinh đôi ngồi lấy điện thoại mình ra mở hình lên.

Con Loan chui vô giữa hai anh, hết ngó máy này tới máy kia, lâu lâu cười lên thích thú vì nó đi giữa hai anh nên gần như trong 2 máy toàn là hình nó. Bỗng con nhỏ nói…

– Ý! Có sóng điện thoại nè mấy anh! – Thấy rồi, nhưng chỉ có 1 gạch à. Yếu lắm. – Nhắn tin với gọi điện thì được chứ không lên mạng được. – Thôi vậy cũng được rồi. Lỡ má có gọi cho em thì mấy anh chuyển máy dùm em nha. – Chắc cậu mợ không gọi đâu. Biết mình đi vô rừng mà.

Lát sau cả đám coi hình anh Nhàn chụp, có những tấm cũng khiến anh Nhàn trầm trồ vì sáng nay chụp khá nhiều mà anh chưa có xem lại. Vẫn gần như là con Loan chiếm hết spotlight luôn, và cũng chiếm gần hết những tấm đẹp nữa. Ngoài ra còn có cảnh không người mà anh Nhàn chụp riêng.

Ngồi xem ảnh và tám đến hơn 8 giờ tối thì mọi người kéo nhau đi ngủ. Ở chỗ này điện thoại chẳng online lướt web hay chat chít gì được, mà thời này ai lại dùng sms hay gọi điện bình thường cho tốn tiền nữa, nên mấy chức năng đó hai thằng Bi – Bo thấy có cũng như không. Mà đã không online được thì tối đến cứ làm gà lên chuồng thôi.

Anh Khanh nhìn 3 cái lều rồi nói…

– Tối nay ngủ sao đây? – Thì mày chui vô lều rồi ngủ thôi chứ ngủ sao? Còn muốn ngủ ngồi hay ngủ nằm gì tùy mày, haha… – Thằng hâm! Tao muốn hỏi là chia ra như nào á. – Xời! Do mày hỏi không rõ nha. Dễ ẹc chứ gì. Tao ngủ lều nhỏ nhất, hai cái còn lại chia ra 4 anh em mày ngủ thôi. – Ờ ờ. Được đó. – Hay là mày nhớ tao quá thì tao qua ngủ chung với mày. – Khục khục. Biến thái. – Hahaha… Dầu ăn mình còn nhiều lắm hai anh. Tụi em sẽ giả bộ hổng biết gì đâu. Yên tâm, hahaha… – Ờ ờ. Tụi em giả y như thiệt vậy á. Hứa là hổng có rình coi đâu, hahaha… – Thế… hai em í đã mở lời dùm mày rồi đó, giờ mày tính sao đây Khanh? Haha… – Biến! Cả 3 đứa, biến hết. Ghê quá, ọe! Hừ hừ. Anh đây ngay đơ cán cuốc nha, hổng có cong vẹo gì à, hừ hừ. – Hahaha. Công nhận anh Khanh mà xấu hổ lên trông xinh gái ghê đó Bi, mày thấy vậy không? – Còn phải nói. Các anh gay rất thích điều này. – Phải hông anh Nhàn, hí hí. – Anh hổng phải gay, anh cũng thẳng băng à, nhưng nếu nó… – Thôi thôi, con lạy mấy ba! Tha cho con đi! Lầy quá con chiệu hổng nổi. À, mà tự dưng ăn tối xong con thấy muốn bị… “tai chiểu”, nên hổng có availlable đâu nha, hahaha… – Ghê!!! – Hahaha…

Thế là cả đám giỡn một trận rồi lấy nước và bàn chải ra đánh răng, xong mới bắt đầu đi về lều của mình.

Anh Khanh với con Loan một lều, cặp sinh đôi vô một lều, còn anh Nhàn thì ở cái lều nhỏ nhất, dựng gần sát mép nước, cũng chính là chỗ mà cả đám vừa ngồi ăn xong.

Mặt bằng chỗ này nhỏ nên chỉ dựng được đúng hai lều của anh Nhàn và cặp sinh đôi, cái lều của anh Khanh và con Loan phải dựng lui sâu lại phía sau chừng chục mét, khuất sau tảng đá cao quá đầu bao bọc lấy bờ hồ chỗ lửa trại.

Đồ đạc lúc đầu còn bỏ ngoài, giờ đã phân chia lều xong thì mạnh ai mang về lều nấy.

Con Loan sau khi dọn đồ đạc về xong mới thấy vị trí của hai cái lều kia rất “đắc địa”, thế là nó đi ra níu tay thằng Bo nói…

– Hai anh, đổi chỗ cho tụi em đi. Chỗ này đẹp quá chừng luôn, còn chỗ em tối thui à, hiu hiu. – Ui, sao hồi nãy em không nói. Tụi anh dọn đồ vô lều hết rồi.

Anh Khanh đi từ trong ra nói…

– Thôi, khỏi đổi nữa em. Chỗ mình coi vậy mà bằng phẳng hơn. Ở đây mặt bằng hơi nghiêng á. Tối ngủ mà lưng không phẳng khó chịu lắm. – Nhưng em thích cái view ở đây á. – View chỉ là phụ thôi, vị trí mới quan trọng. Em chưa nghe dân phượt đồn à? – Hả, đồn sao anh? – Đi vô rừng rú, ban đêm như này nên tránh chỗ có nước. Nhiều khi có những người âm khuất mày khuất mặt họ thường lảng vảng dưới mép nước, rồi còn có… hic hic… – Eo! Thiệt hả? Em sợ! – Thiệt chứ sao không? Hổng tin em hỏi anh Nhàn coi.

Hai thằng Bi – Bo đứng kế bên nghe vậy cũng xanh mướt, quay qua hỏi ngay…

– Thiệt hả anh Nhàn!!! – Ờ. Giang hồ đồn vậy á. – Rồi… thực tế thì sao anh? Anh đừng làm tụi em run nha, huhu. – Anh thì chưa bị bao giờ. Nhưng rải rác một vài đứa bạn phượt đi chung mà anh biết, tối tụi nó bị, rồi sáng dậy kể anh nghe á. Mấy thể loại như khuya ngủ bị kéo giò, hay bị thọc lét cười ha ha giữa đêm rồi giật mình thức dậy là có. Hoặc mới vô ngủ thì lều khá ấm nhưng ngủ một lát thì tự dưng kế bên không có ai nhưng lạnh như đang mở cửa tủ lạnh ra luôn, mặc dù mở lều bước ra ngoài thì ấm trở lại. – Má ơi!!! Đổi, đổi ngay lập tức. Đổi nha Loan. Hu hu… – Thôi thôi, em hông muốn đổi đâu, sợ quá, đừng có đổi chỗ nha anh Khanh! Hu hu. – Bình tĩnh, bình tĩnh! Mấy đứa bình tĩnh coi! Ai ở đâu thì ở đó đi. Nhàn à Nhàn! Chậc chậc. Sao mày hù cho tụi nhóc sợ tè ra quần chi vậy?! Tối nay tụi nó mất ngủ hết cho coi. – Ủa?! Thì mày biểu tao nói mà. – Trời má! Con chỉ tính nhờ má đá nhẹ qua chút thôi, còn kể tùm lum sự tích ra chi cho tụi nhỏ sợ quéo hàng. – Bên trong đó còn chỗ nào dựng lều không anh Khanh? – Còn, nhưng mà… nó gần mấy bụi cây to lắm… – Mấy… mấy bụi cây là sao? Hơ hơ… – À à. Vụ nay thì anh từng trải qua, anh biết rõ hơn thằng Khanh. Để anh kể cho nghe. Hồi đó đi phượt cắm trại ở trên đỉnh… – Thôi! Ngưng! Em lạy anh! Hic hic… – Haha. Cuối cùng tụi em có dời lều vô trong đó không? – Hơ hơ…

Hai thằng nhóc xanh mướt từ đầu tới đít, cùng nhau nhìn ra mép nước. Cái hồ xinh đẹp hồi trời sáng tự nhiên giờ đã trở nên… ghê rợn với cả đống ma da đang bơi lúc nhúc trong đó, rồi nhìn lên trên rừng tối thui, cây cối rậm rạp…

Sau cùng anh Nhàn nói…

– Thôi cứ cắm trại ở đây đi. Để anh cho mỗi đứa một tép tỏi bỏ vô túi áo hay túi quần là cam đoan không bị gì hết á. – Ủa. Tỏi hả anh? Sao lại tỏi? – Ừ. Tỏi nó trừ tà đó. Cứ bỏ tỏi vô người là không bị sao hết. – Cho em nữa nha anh Nhàn. – Ờ ờ. Cho hết 3 đứa luôn, haha.

Thế là 3 đứa nhỏ bu lại lều anh Nhàn để xin tỏi. Anh Nhàn lấy trong ba lô ra một củ tỏi, rồi bóc ra cho mỗi đứa một tép.

Thằng Bo xin thêm…

– Cho em hết cả củ đó đi anh. – Thôi, không cần đâu. Một tép là đủ cho một cái lều rồi. Hai đứa hai tép ngủ chung lều thì quá dư rồi. – Phù. Vậy cũng được. – Chừng nào tối có một đứa đi ra ngoài thì số tỏi trong lều sẽ ít lại một chút, hì hì… – Áhhhh! Đưa cho em mớ tỏi còn lại đó đi! – Hahaha. Vừa phải thôi nha Nhàn. Hù tụi nó tè hết ra quần rồi kìa! – Hahaha… đi phượt mà nhát như cáy vậy mấy đứa. Gặp anh còn hiền đó, chứ đi chung với mấy đội sửu nhi tụi nó hù cho ra bã. – Tụi em mới toanh mà. Chừng nào pro như anh rồi tính. Anh còn tỏi nữa không? – Hết rồi! Sáng trả lại anh để ướp đồ ăn nha. – Đồ nướng chín hết mà ướp gì nữa hả anh. Cho tụi em luôn đi, bỏ vô người đi rừng cho an toàn. Huhu… – Tối nay tụi em mà ngủ mơ mộng mị gì, thức dậy giữa khuya là tụi em kêu gào mấy anh cho hết ngủ luôn đó. Ở đó mà hù tụi em nha! – Mày thấy hậu quả chưa Nhàn! Hừ hừ… Nửa đêm tao mà bị tụi nó quậy hổng ngủ được là sáng mai tao ăn hết thịt nướng luôn, cho mày ăn chay. – E hèm! Túi thịt nướng đang nằm trong ba lô tao nha. – Tao ăn hết chả lụa luôn. – Hơ hơ… chả lụa xúc xích vẫn đang nằm trong ba lô tao nha. Hay là mày chọn món khác đi?! – Ba lô anh Khanh hình như chỉ có nước cho cả nhóm, với rau củ gì không à. – Với lại sầu riêng nữa, mà ăn hết rồi còn đâu. – Hahaha… Sáng bước xuống giường bằng chân trái hay gì mà thảm vậy Khanh? Haha… – Hừ hừ… mình về lều thôi Loan! Giang hồ hiểm ác lắm! – Hahaha…

Thế là cả đám chia ra đi về lều của mình. Anh Khanh bị con Loan nắm chặt tay, riu ríu đi sát rạt bên cạnh lúc leo lên dốc để đi về cái lều xa nhất nhóm. Chỗ đó không đủ sáng từ cái đèn led đang treo trên thân cây nên anh Khanh phải lấy đèn pin rọi đông rọi tây, khiến con nhỏ càng nhìn càng sợ, nhìn đâu cũng tưởng tượng ra đủ thứ các hình thù ghê rợn đang núp bên trong bóng tối dày đặc của núi rừng. Cũng may chỉ mất hơn chục mét là tới nên con nhỏ vội vàng mở cửa lều chui vô trong.

Ngoài này thì hai thằng Bi – Bo thấy anh Nhàn thu hồi lại cái đèn led treo trên cây mang vô lều, trước đó anh còn nói “good night mấy đứa”, thằng Bi mới mở cửa lều lom khom tính chui vô thì thằng Bo kêu giật lại…

– Khoan khoan, coi chừng! Đừng chui vô ngay! – Oái! Sao vậy? – Đợi tao soi đèn xem trong đó có gì không mày hãy vô. – Có gì là… có cái gì!!! – Thì ruồi muỗi gì đó á. Để phòng trước đó mà. – Bà mịa VN anh hùng! Thằng khốn nạn! Làm tao sợ muốn chết luôn nè. – Hahaha. Mấy đứa! Nhớ là giữ yên tĩnh khi ở gần suối nha, “người ta” chỉ chuộng bình an thôi, chứ người sống như mình ồn ào quấy nhiễu họ thì tối họ quấy lại đó, hahaha… – Áhhhhh. Anh Nhàn nha! Chơi ác quá. – Vô lẹ đi mày. Soi xong chưa? – Rồi, hổng có gì. À. Có ba lô. – Thằng hâm! Mày vô lẹ đi còn cho tao vô. Chu cái đít choáng hết đường. – Ngoài đó chắc tối lắm hả Bi? Áhhh!

Thằng Bo kêu to khi bị thằng Bi đạp cho một đạp vô mông, té sấp vô lều luôn. Nó vừa phủi đít nhăn nhó rên rỉ, vừa cười ha hả vì hù được thằng anh sinh đôi của mình. Thằng Bi hùng hục nhào vô lều, đè lên thằng em rồi đập tay vô mông đít thằng em kêu “bốp bốp”. Trong lều vang lên tiếng “Á á” của thằng Bo, kèm theo tiếng cười khúc khích của nó, cùng một lúc.

Hai thằng ku giỡn nhau chán chê, thở hồng hộc xong, bỗng thấy hơi lạnh tỏa ra quanh quẩn trong lều thì đều sởn tóc gáy cùng lúc.

Hai đứa ngồi dậy, nhìn ra ngoài lều. Tụi nó còn chưa đóng cửa lều! Mặt nước tối thui ở ngay “mặt tiền” cái lều phả hơi lạnh xộc tuốt vô trong lều khiến tụi nó nổi hết da gà. Không cần ai nói với ai, ngay lập tức thằng Bi lẫn thằng Bo đều chồm ra trước, mỗi đứa chụp lấy một cái khóa kéo cửa lều rồi kéo rẹt rẹt vòng lên trên, gặp nhau ở ngay giữa, đóng kín cửa lều lại. Cái điện thoại vẫn còn đang bật đèn pin sáng choang đến chói mắt cũng không làm cho hai đứa bớt sợ. Tụi nó đóng kín cửa lều luôn, không hé ra một chút để thông gió bằng cửa lưới bên trong như hồi ở Bà Đen. Chỉ thông hơi bằng cửa quay về phía vách đá và trên nóc lều là đủ rồi.

Màn đêm yên tĩnh với tiếng thác nước ào ào kế bên mà cả nhóm đã quen luôn sau hơn nửa ngày ở chỗ này. Tiếng thác nước cũng lấn át hết tiếng côn trùng hay thú rừng nếu có.

Hai thằng nhóc dù cả ngày trekking khá mệt nhưng giờ còn quá sớm để ngủ được. Chuyến này đi nhẹ hơn đợt leo Ma Thiên Lãnh nhiều, nên cộng thêm bơi lội chạy nhảy đủ kiểu mà đứa nào cũng thấy mình vẫn còn thừa năng lượng. Tụi nó móc điện thoại ra coi hình, rồi chơi game offline gì đó để dỗ giấc ngủ.

Nằm chưa tới nửa tiếng thì thằng Bo thấy đau bụng. Có lẽ hồi nãy ăn trúng vài miếng thịt nướng chưa chín kỹ. Nếu không có vụ hù ma nhát quỷ của anh Khanh với anh Nhàn thì chắc chắn nó sẽ không ngần ngại gì mà đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết. Hồi trên đỉnh Bà Đen tụi nó có sợ gì đâu. Nhưng sau “sự kiện” hồi tối xong thì giờ nhìn đâu nó cũng thấy sợ.

Thằng Bo ngồi dậy, lục ba lô lấy giấy vệ sinh, rồi nói với thằng Bi…

– Bi, mày đi với tao đi. Tao đau bụng quá. – Trời ạ! Tao ớn lắm. Với lại mày đi nặng mà kêu tao đi theo chi?! Mày cầm hết củ tỏi kia đi đi, tao giữ một tép này ở đây thôi. – Haiz. Anh em thân thiết vậy đó, thân ai nấy lo mà. – Hơ hơ… Thôi được rồi. Đi thì đi. Chia nửa củ tỏi cho tao mày! – Hè hè. Vậy mới được chớ.

Thế là hai thằng chia tỏi ra bỏ vô túi quần, cầm điện thoại mở chức năng đèn pin rồi ra khỏi lều. Ngó qua lều anh Nhàn thấy tối thui, chắc anh ngủ rồi nên tụi nó nhẹ nhàng xỏ giày rồi đi ra xa. Ánh đèn hai đứa rọi sáng từng bước chân đi về phía con suối rộng, chỗ cái hồ chảy nước đi, và xuôi theo con suối đó đi về phía hạ lưu.

Tụi nó đi dọc theo suối thêm một đoạn, vòng qua tảng đá to cao ngang ngực, và thấy khuất đằng sau đó có hai phiến đá bằng phẳng chìa ra ngoài lòng suối chảy, ở giữa có một khoảng trống rất “vừa vặn”. Chỗ này hồi chiều hai đứa chạy giỡn trốn anh Khanh thằng Bi đã phát hiện ra, ai ngờ tối nay lại tiện nghi cho thằng Bo sử dụng.

Tìm thấy cái “bồn cầu” thiên nhiên khá sạch sẽ, lại cách chỗ cắm lều chỉ tầm 100 mét, nên thằng Bi thì đứng quay mặt lại nhìn vô trong bờ, cất dùm điện thoại của thằng Bo vô túi, tắt đèn pin điện thoại của mình đi, mở màn hình điện thoại lên coi hình cũ trong lúc chờ đợi, một tay thì thọc vô túi quần sờ sờ… mấy tép tỏi.

Còn thằng Bo thì yên tâm cởi quần ngồi xuống xả bầu tâm sự. Nó khoan khoái ngồi “tác nghiệp”, giơ mông ra giữa thiên nhiên, cảm giác hòa nhập vào thiên nhiên dễ chịu ghê. Những hù dọa rùng rợn của anh Nhàn lúc nãy đã bay sạch trong tâm trí nó. Rừng đêm rất yên bình và thanh thản chứ không có vẻ như anh Nhàn hăm dọa chút nào.

Ánh trăng tròn vành vạnh ở trên cao xuyên qua khoảng trống nơi cây rừng không giáp tán lại được, tỏa sáng một vùng giữa con suối, trải một màu vàng nhạt xuống những tảng đá nổi lên trong lòng suối.

Ngồi trên hai phiến đá, thằng Bo cứ thoải mái “tác nghiệp”. Ở trên đỉnh Bà Đen nó đã đi tè ra gốc cây rừng mấy lần, còn ở đây nó lại đi nặng dưới suối, coi như đủ bộ luôn rồi. Nó chợt nhận ra là về với thiên nhiên như vầy thì lúc nào cũng thú vị hơn trong toilette ở thành phố.

Sau khi đã nhẹ nhàng sảng khoái, thằng Bo vệ sinh bằng giấy xong thả trôi dưới suối luôn. Hồi chiều nó nghe anh Nhàn bảo hoặc là đào lỗ rồi đi vô đó, lấp đất lại, hoặc là cứ đi theo suối, không ảnh hưởng đến môi trường, dòng nước đang chảy sẽ cuốn trôi tất cả. Nó đứng lên, kéo quần, bụng dạ thư thái nhẹ nhõm, vừa định nói thằng Bi bật điện thoại lên soi đường đi về thì nó nghe có tiếng bước chân tới gần.

Lúc này thằng Bi cũng đã nghe rồi, cả hai đứa đều hết hồn. Đêm hôm khuya khoắt giữa rừng còn có ai đi ra đây làm gì? Không lẽ…

Cả hai đứa đều thấy rợn tóc gáy. Thằng Bi vừa định bật điện thoại lên soi thì thằng Bo giật điện thoại nhét túi, và nói nhỏ…

– Suỵt! Đừng! Lỡ như là lâm tặc đang vận chuyển gỗ trái phép thì mình không nên xen vào việc của họ nha. Mày nhớ hồi sáng lúc trekking anh Nhàn có nhắc tới không? – Ờ ờ. Xém tí nữa tao quên mất.

Thế là hai đứa núp trong bóng tối sau tảng đá to, căng mắt ra nhìn mà chẳng thấy ai, mà tiếng bước chân dẫm lên lá khô loẹt xoẹt khiến tụi nó muốn teo hết chym, vừa mong là người, cũng sợ phải đối mặt… không phải người.

Thần hồn nát thần tính, hai đứa sợ đến mức tính bật đèn pin trong điện thoại lên để dọa “ma” chạy xa, thì nó nghe tiếng anh Nhàn vang lên…

– Chỗ này được rồi, em tè đi.

Rồi có tiếng con Loan đáp lại…

– Ở đây lá khô nhiều quá, má nói coi chừng có rắn rít đó. Em muốn ra giữa suối chỗ trăng sáng kìa! – Trời ơi! Đúng là con gái. Đi tè cũng phải đi xa lều cả trăm mét luôn, rồi còn phải tè dưới suối chứ không chịu lên lá khô! Thôi đã tới đây rồi thì em ra suối như má nói đi, suối này không có cá piranha phóng lên đớp lone lúc em đang tè đâu mà lo, khà khà.

Con nhỏ ngúng nguẩy…

– Anh Khanh này, kỳ cục!

Hai thằng Bi – Bo nghe tiếng chân loẹt xoẹt, rồi một cặp chân siêu dài phóng vèo qua tảng đá ở gần bờ suối, thì ra đó là anh Khanh. Nãy giờ anh với con Loan đi trên bờ rồi đứng nói chuyện khuất sau cái cây bồ đề to ở mặt beennkia tảng đá to tụi nó đang núp, nên hai đứa sinh đôi không thấy người, chỉ nghe tiếng. Tụi nó còn tính đứng lên kêu gọi thì để ý mới thấy trên vai anh Khanh là cái… quần dài, anh chỉ mặc cái áo thun, còn bên dưới hạ thể của anh… chẳng có gì cả, lộ ra cặp đùi cuồn cuộn và cái mông toàn cơ bắp. Tụi nó không hiểu đêm khuya anh Khanh dẫn nhỏ em mình ra suối mà sao chính anh lại ở truồng làm gì.

Chẳng lẽ…

Thông tin truyện
Tên truyệnTruyện loli
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Truyện Loli, Truyện Sec, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật06-12-2022 03:05:09
Truyện ngẫu nhiên
Trong Loạn Thế (Update phần 21) - Akay Hau
Bà Nguyệt ngứa lồn (Update phần 9)
Đi qua mùa dịch (Update phần 11)